Tiểu Thần
phan_16
Thượng lão vẫn nhắm mắt xua tay:
- Quanh đây đều là đồng rộng mênh mông, vất vả đi xa làm gì. Chúng ta đợi trời tối thì có thể trở về. Con mau ngồi xuống thử xem, cỏ ở đây mềm hơn những nơi khác rất nhiều.
Biết rõ không thể cãi lời, Tiểu Nghi âm thầm ngồi bên cạnh Thượng lão, thầm cầu mong huynh đệ Phong Gia không xảy ra chuyện gì.
Buổi tối ngày hôm đó, hai kẻ đến từ Tây Lạc đã đứng trước cổng thành.
- Tiểu Nghi! Hãy làm việc con cần làm. Bây giờ ta đi đây.
Tiểu Nghi cúi chào lão thần tiên, hít một hơi thật sâu tiến vào cổng thành. Nếu bài đồng dao đó đúng thật là lời nhắn từ huynh đệ nhà họ Phong, có lẽ việc gặp mặt bọn họ sẽ không quá khó khăn. Điều đáng lo là không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong lúc nàng vắng mặt.
Quả nhiên vừa qua khỏi cổng chừng vài trăm mét, hai người khoác áo choàng đen đã xuất hiện bên cạnh Tiểu Nghi. Họ nằm trong số người được Phong Ngạo bí mật phái đi tìm kiếm nữ y nhà họ Phong, có trách nhiệm theo dõi người ra vào khu vực cổng thành đầu tiên. Hôm nay là tròn một tháng bọn họ thay phiên liên tục túc trực ở đây, có điều trong lúc không ngờ nhất lại nhìn thấy người.
- Tiểu Nghi cô nương! Xin đi theo chúng tôi.
Tiểu Nghi lặng lẽ gật đầu. Khi ba người vào đến điện Khán Vân là lúc mảnh trăng khuyết đang treo trên đỉnh đầu. Hai người hộ vệ đứng lại bên ngoài đợi lệnh, Tiểu Nghi ngập ngừng nhìn điện Khán Vân uy nghi trước mặt, mất một lúc sau mới dám tiến tới.
Vừa bước vào cửa, nàng lập tức nhìn quanh. Ngoại trừ Ngũ gia Phong Nhàn và Tứ gia Phong Cương vì việc công ra ngoài hơn hai tháng vẫn chưa trở về, những người khác đều đã có mặt. Tuy rằng sắc mặt mỗi người có phần nghiêm trọng nhưng chẳng phải vẫn khỏe mạnh ngồi ở đó sao? Chẳng lẽ là một trong hai người họ có chuyện, hay là Thất gia bên ngoài đã xảy ra vấn đề? Hình như không có ai định lên tiếng trước? Nàng đưa mắt nhìn đến Phong Ngạo vội cúi đầu tìm cách giải thích:
- Xin lỗi chủ nhân, Tiểu Nghi biết không nên có mặt ở đây… nhưng mà… vì… bài đồng dao… trong đó nói là… Tiểu Nghi cũng không rõ… mọi người vẫn ổn chứ?
- Nếu không có bài đồng dao đó, cô định không thèm nói với huynh đệ chúng ta một lời, vĩnh viễn biến mất phải không? – Phong Ái không chịu được, tức giận đáp lời.
- Vì Tiểu Nghi cãi lời chủ nhân, cho nên…
Nàng bối rối, mắt nhìn xuống hai bàn tay đang khẽ vò tà áo:
- Vì không muốn gây ra thêm nhiều chuyện cho nên lúc đi đã hơi vội vã quên mất phải chào từ biệt, xin lỗi… nhưng mà rốt cuộc Phong Gia có chuyện gì? Có ai bị bệnh hay không? Tại sao mọi người phải gọi Tiểu Nghi về?
- Tiểu Nghi! Chúng ta đã nghe về chuyện thiếu niên dị tộc đó. Mọi người cho rằng cô cũng chỉ là một lúc mềm lòng ra tay cứu người nên không đáng bị trừng phạt nặng. Đại ca trong lúc tức giận nói ra thì không thể xem là thật, bây giờ huynh ấy cũng không truy cứu nữa. Những gì đã qua cứ cho qua, đừng nhắc đến. Hãy trở về dược phòng tiếp tục làm nữ y Phong Gia, sau này có xảy ra chuyện gì cũng nên bàn bạc với mọi người một tiếng. Chúng ta đâu chỉ xem cô là thuộc hạ thân tín, cô giống như một phần của gia đình này. Gia đình sẽ không dễ dàng từ bỏ nhau, đúng không?
Phong Bình nhẹ nhàng lên tiếng. Đại ca Phong Ngạo quả nhiên đoán đúng, một khi Tiểu Nghi nhận ra tin nhắn ẩn chứa trong bài đồng dao nhất định sẽ tự mình tìm về thành Phong Tụ, càng chứng tỏ cô nương ấy đối với nhà họ Phong thật sự rất có lòng.
Tiểu Nghi im lặng. Phong Hoan đứng cạnh Phong Ngạo, khẽ huých vào tay hắn. Từ khi Tiểu Nghi bước vào hắn chỉ âm thầm quan sát biểu hiện của nàng. Lần trước vì những lời của Thập Lang khiến Phong Ngạo nghĩ ra cách này, cũng không ngờ người bao nhiêu lâu tìm không thấy bây giờ đã tự mình xuất hiện trước mắt, trong lòng hắn vẫn còn vài phần khó tin. Mãi đến lúc này, Phong Ngạo mới nói một câu:
- Ở lại đây. Chuyện đó ta không tính toán nữa, dược phòng cần có cô. Sau này đừng tự ý bỏ đi!
Tiểu Nghi ngước nhìn Phong Ngạo, dè dặt nói:
- Như vậy lời nhắn đó là giả? - chờ cho Phong Ngạo gật đầu, Tiểu Nghi khẽ thở phào rồi nghiêm mặt nói:
- Nếu tất cả đều bình an thì chủ nhân không nên đưa ra tin nhắn khiến cho người khác hoảng sợ, huống chi Tiểu Nghi không phải là tự ý bỏ đi…
Phong Ái xen vào:
- Nếu lần sau đại ca có đuổi cô cũng đừng nghe lời, hiểu không? Phải chạy đến tìm chúng ta trước, mọi người sẽ giúp đỡ cô. Nếu huynh ấy có bảo đi ngay lập tức cũng phải ngồi xuống ăn vạ, làm cách nào cũng chờ chúng ta ra mặt. Cô rất thông minh, phải biết suy nghĩ linh hoạt chứ?
Tiểu Nghi lắc đầu khẽ cười:
- Thập gia đánh giá tiểu nữ cao quá rồi, về phương diện này Tiểu Nghi còn phải học hỏi Thập gia rất nhiều.
- Cô làm sao ra khỏi thành dễ dàng như vậy?
Tiểu Nghi né tránh ánh mắt của Phong Ngạo, rõ ràng không muốn nhắc đến. Phong Ngạo mím môi, nói một cách dứt khoát:
- Ta cũng không quan tâm làm gì. Nhưng nếu ta hứa sẽ không bao giờ đuổi cô đi, cô cũng hứa tuyệt đối không tự ý biến mất, trước khi đi đâu đều sẽ báo cho huynh đệ chúng ta biết chứ?
Phong Ngạo đồng ý bỏ qua nghi vấn này, xem như đã là một sự nhượng bộ rất lớn. Lời hứa của nàng với Thượng lão: ở lại nhà họ Phong thực hiện nhiệm vụ đồng thời tự trau dồi bản thân, xem như có thể tiếp tục thuận lợi. So với việc tìm một thân phận khác bí mật vào thành Phong Tụ, việc trở về là nữ y của Phong Gia, hàng ngày ở bên cạnh bọn họ đương nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nàng khẽ cười, ngẩng đầu nhìn Phong Ngạo:
- Tiểu Nghi hiểu rồi!...
* * *
Sau một tháng rời Tiểu Nghi khỏi thành Phong Tụ, bây giờ mọi chuyện đã trở lại bình thường. Mỗi ngày nàng lại đến dược phòng làm việc, nhìn thấy huynh đệ nhà họ Phong, vui vẻ trò chuyện cùng Xuân Hảo… Lần này trở về, Tiểu Nghi phát hiện tình cảm của mình đối với mọi thứ ở nơi này lại nhiều hơn trước một chút.
Chỉ có một điều khác biệt, bây giờ nàng không ở căn phòng nhỏ gần khu dược phòng mà theo sắp xếp của Phong Hoan đã chuyển vào Thính Phong các.
Thính Phong các là nơi huynh đệ nhà họ Phong yêu thích, những khi rảnh rỗi đều ghé qua uống một chén trà, ngắm hoa thơm. Đưa Tiểu Nghi vào Thính Phong các chính là lời khẳng định xem như người một nhà của họ.
Chuyện này đương nhiên đã thông qua sự đồng ý của Phong Ngạo.
Khi trở về phòng, Tiểu Nghi đã nhìn thấy mọi thứ được Xuân Hảo chuyển đến Thính Phong các. Bị đặt vào tình thế đã rồi, cũng không có lí do gì từ chối, nàng đành ngoan ngoãn nghe theo.
Mọi chuyện trở lại yên ổn được nửa tháng, không ngờ có một việc đáng lo đã xảy ra.
Ngũ gia Phong Nhàn sau khi trở về đã đến dược phòng để Tiểu Nghi bắt mạch. Không biết lúc ở bên ngoài Ngũ gia đã bị thương vào khi nào, một phần cánh tay đột nhiên trở nên tê cứng không có cảm giác. Tiểu Nghi xem xong, sắc mặt trở nên rất nghiêm trọng.
Theo nàng chẩn đoán có lẽ là do bị một loại côn trùng hiếm gặp mang theo mầm bệnh đốt vào dẫn đến bị tê cứng. Căn bệnh này bắt đầu từ nơi bị đốt sẽ lan sang các vùng lân cận, một khi lan đến đâu sẽ làm cho những nơi ấy đều tê cứng theo. Thậm chí bệnh nhân không thể thở được, tim không thể đập. Giai đoạn ban đầu tiến triển rất chậm nhưng một khi phát tác hoàn toàn có thể lấy đi sinh mạng. Một số thuộc hạ thân tín đi cùng Ngũ gia cũng không tránh được. Mười mấy người hiện giờ lâm vào tình trạng nguy hiểm. Đáng lo nhất là tình trạng của Phong Nhàn đang tiến triển theo chiều hướng xấu nhanh hơn những người khác.
Bệnh này Tiểu Nghi đã từng nghe các trưởng lão nhắc đến, trước nay vô cùng hiếm gặp. Thuốc chữa có thể điều chế, chỉ một vấn đề khó khăn là không có đủ nguyên liệu cần thiết. Bởi vì Ti Thảo không thể thiếu trong đơn thuốc này là một là loại cây đặc hữu của đất Bình Nguyên, không phải thảo dược thông dụng.
Bình Nguyên và Phong Gia không có quan hệ tốt, muốn đến chỗ bọn họ xin thảo dược đương nhiên sẽ gặp chút khó khăn.
Nghe nói chủ nhân của đất Bình Nguyên là Mộc Kỳ thuở nhỏ từng theo phụ thân đến thăm Phong Gia, đối với huynh đệ nhà họ Phong có thể xem là quen biết không tệ. Tám năm trước trong vùng đất đai của Bình Nguyên xảy ra nội chiến, Mộc Kỳ đã từng đến cầu Phong Ngạo nể tình đưa quân giúp đỡ. Phong Ngạo tuân theo quy tắc: ngoại trừ bảo vệ đất đai của mình, chỉ điều binh vì những việc chung của Tứ Tinh hội, ngoài ra không muốn can thiệp vào chiến sự riêng của các vùng khác. Lần đó, Phong Ngạo từ chối giúp đỡ khiến cho họ Mộc phiền lòng, tuy rằng sau đó Mộc Kỳ vẫn trở thành chủ nhân của Bình Nguyên nhưng không còn quan hệ qua lại với Phong Gia, căn bản là nước sông không phạm nước giếng.
Hôm nay Nhị gia và Thập gia nhà họ Phong cùng với Tiểu Nghi đến phủ của Phong Ngạo bàn bạc xử lí việc này.
- Đại ca! Huynh định đích thân đến đó thật sao? E rằng Mộc Kỳ sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện cũ! – Phong Hoan lo ngại hỏi.
Phong Ngạo lắc đầu, cười nhạt:
- Vì ta biết rõ chuyện này nên phải đích thân đến. Đệ nghĩ chúng ta chỉ cần gửi một bức thư sai người mang đến đó thì hắn sẽ cho thảo dược mang về sao. Lần này ta muốn đệ ở lại thành quản lí mọi việc.
Phong Hoan phản đối:
- Đại ca! Huynh biết là lần đó Mộc Kỳ đến gặp cả huynh và đệ nhờ giúp đỡ không thành công, sợ đệ đi theo sẽ bị hắn làm khó, nhưng mà một mình huynh…
- Nhị ca! Đệ sẽ đi cùng hỗ trợ đại ca. Huynh yên tâm. – Phong Nhàn vừa bước vào liền lên tiếng:
- Tiểu Nghi đã nói, ngoài chỗ vùng cánh tay bị tê cứng, sức khỏe của đệ không có vấn đề gì, đệ sẽ đến đó cùng đại ca.
- Chỉ tạm thời không có vấn đề, chúng ta phải nhanh chóng có được thảo dược trước khi bệnh bắt đầu phát tác trong mười lăm ngày nữa. – Tiểu Nghi xen vào cố ý đính chính lời Phong Nhàn.
- Tiểu Nghi! Ta biết mình đang gặp chuyện gì. Không cần phải luôn nhắc nhở đâu – Phong Nhàn cười nhẹ .
- Ngũ gia và các tùy tùng không chịu nghe lời người dân chọn đường đi tắt qua khu rừng nhỏ hơn hai mươi năm nay không ai đặt chân đến nên mới bị côn trùng đốt. Tiểu Nghi không muốn người lại quên mất tính ngiêm trọng của sự việc này, phải biết chú trọng bản thân. – Tiểu Nghi không chịu bỏ qua, nghiêm giọng nhắc nhở.
Phong Ngạo cúi đầu mỉm cười, cô nương này một khi nhắc đến vấn đề sức khỏe đều sẽ trở nên rất khắt khe, không thể chấp nhận việc người bệnh tự ý xem thường. Ngũ đệ bị mắng cũng đáng.
- Ta biết lỗi của mình rồi Tiểu Nghi, vì ta nghĩ đó là giai thoại thêu dệt của dân chúng nên muốn vào đó thử để giúp họ bớt sợ. Cũng may khi ta trở về được cô chẩn bệnh nên đại ca đã ra lệnh cấm người dân tuyệt đối không vào khu vực trên, xem như cũng là một chuyện tốt – Phong Nhàn phân trần.
- Ta để Phong Ái đi cùng như vậy sẽ tốt cho việc chăm sóc Ngũ đệ. Phong Hoan cho người chuẩn bị năm xe vàng bạc để làm lễ vật, hi vọng Mộc Kỳ sẽ biết cân nhắc nặng nhẹ, không quá để bụng chuyện cũ – Phong Ngạo phân công mọi việc xong lại quay sang Phong Nhàn, siết vai một cách thân thiết:
- Đệ đừng lo, dù Mộc Kỳ muốn thứ gì ta cũng có thể cho hắn, thậm chí hắn có làm khó như thế nào cũng không cần phải sợ, đại ca nhất định đem được thuốc về cho đệ.
Phong Nhàn tin tưởng nói:
- Đại ca! Đệ biết huynh sẽ làm được.
Phong Ái đến bên cạnh hai người đưa cao nắm tay:
- Chúng ta nhất định làm được.
- Đệ sẽ báo cho Phong Bình, Phong Cương biết sắp xếp của đại ca. Ba người bọn đệ sẽ quản lí mọi việc thật tốt, chờ tin vui của mọi người – Phong Hoan tạm thời dẹp bỏ mọi lo lắng, phấn khởi góp lời ủng hộ các huynh đệ.
Trên đường trở về từ phủ Phong Ngạo, Tiểu Nghi đi cùng Ngũ gia nhà họ Phong đến dược phòng, đắp thêm một ít thuốc vào chỗ bị tê cứng để giúp giảm bớt khó chịu.
- Ngũ gia! Tình cảm huynh đệ của mọi người rất tốt, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho Ngũ gia khỏe mạnh, người hãy an tâm! – Tiểu Nghi nghiêng đầu vừa đắp thuốc vừa nói.
- Phải! Tất cả là nhờ đại ca luôn làm một tấm gương tốt. Huynh ấy đối với mỗi chúng ta đều xem trọng như nhau, không hề có sự phân biệt – Phong Nhàn gật đầu tán thành, trong giọng nói tràn đầy sự ngưỡng mộ và kính yêu dành cho đại ca của mình.
- Không hề phân biệt? Mọi người đều là huynh đệ với nhau, có gì mà phải phân biệt? – Tiểu Nghi thắc mắc.
Phong Nhàn im lặng một chút, cuối cùng lên tiếng:
- Thật ra, ta là em trai cùng cha khác mẹ với những người khác.
Tiểu Nghi ngừng tay, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
- Năm xưa cha ta Phong Hạ và mẹ ta Phan Ngư vốn là thanh mai trúc mã, trong một lần họ đi thuyền trên sông gặp nạn, mẹ vì cứu cha không may bị nước cuốn trôi mất tích. Sau hơn ba năm tìm kiếm vô vọng, nghĩ rằng mẹ ta đã chết, chủ nhân nhà họ Phong đồng ý lấy Diêu tiểu thư, con của một thuộc hạ trung thành lâu năm làm thê tử, giúp Phong gia khai chi tán diệp[1]. Họ lần lượt có đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Không ngờ có một ngày, cha ta vô tình gặp lại mẹ ở một miền quê hẻo lánh cách xa thành Phong Tụ. Năm đó mẹ được ngư dân cứu thoát, bị mất trí nhớ suốt năm năm liền, đến khi nhớ ra mọi chuyện thì đã không thể cứu vãn nhân duyên được nữa, bằng lòng chấp nhận ở lại nơi ấy. Không ngờ ông trời run rủi cho cha gặp lại mẹ, quy tắc của nhà họ Phong chỉ lấy thê tử, không lập thiếp, nhưng hai người họ vẫn chưa thể dứt được tình xưa. Cuối cùng mẹ đồng ý không danh không phận ở bên cạnh cha mỗi năm gặp người vài tháng, hai năm sau đã mang thai ta. Diêu phu nhân có tấm lòng rộng lượng, thấu hiểu được nhân tình đồng ý chấp nhận chuyện này, còn bàn bạc với cha cách sắp xếp khiến cho mọi người đều nghĩ ta là do bà ấy mang nặng đẻ đau, cho ta một danh phận con cháu thật sự của Phong Gia.
[1] Con cháu đầy đàn.
Mẹ ta tiếp tục sinh ra lục đệ, bát đệ, cửu đệ. Mấy huynh đệ người nào cũng được Diêu phu nhân nhận làm con, trước mặt dân chúng Phong Gia lớn lên một cách đường đường chính chính. Vì Thất đệ và Bát đệ sinh ra khá gần, bà ấy còn tự nhận là mình đã sinh đôi. Không ai biết hàng năm chúng ta đều theo cha trở về thăm mẹ vài tháng. Ta biết vì muốn chúng ta lớn lên như con cháu chính thức của nhà họ Phong, cả mẹ ta và Diêu phu nhân đều rất vất vả, vì vậy ta yêu kính cả hai người họ, xem họ đều là mẹ.
Không ngờ năm đó ta bị bệnh không thể theo các huynh đệ về thăm người. Cuối cùng cả cha, mẹ và ba huynh đệ của ta đều vì tai nạn núi lở mà mất mạng, bỏ lại mình ta bơ vơ ở thành Phong Tụ. Ta nhớ đã tự nhốt mình trong phòng suốt nửa tháng liền. Ngày nào đại ca sau khi làm việc đều chạy đến thăm, dỗ dành, đem cơm cho ta ăn. Lúc nào huynh ấy cũng coi ta như các huynh đệ khác. Nhờ có huynh ấy và mọi người, ta thật sự cảm thấy mình không phải là kẻ lạc loài. Chuyện này không phải ai cũng có thể làm được, vì vậy các huynh đệ đối với đại ca đều rất kính trọng và yêu thương. Mặc dù có một vài việc huynh ấy thật sự rất nghiêm khắc, đôi khi hành xử có phần cực đoan, nhưng cũng vì lo lắng cho những người xung quanh, hoàn toàn không phải vì bản thân mình. Bề ngoài có vẻ lạnh lẽo nhưng thật ra rất biết lắng nghe huynh đệ, tuyệt đối không phải bạo quân thích làm càn làm quấy. Ta nghe nói lần trước cũng là các thuộc hạ lỡ tay, không phải đại ca cố ý dùng loại cực hình tra tấn người ta đến sống dở chết dở. Cho nên nếu cô không cứu thiếu niên dị tộc đó đi, huynh ấy cũng sẽ không để cậu ta chết. Cô đừng để chuyện đó trong lòng!
Tiểu Nghi bất giác nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Phong Nhàn, bối rối gật đầu:
- Nếu vậy thì tốt, tiểu nữ có thể yên tâm mình không chọn lầm chủ nhân.
- Ta còn nghe những người khác nói, huynh ấy đã phái rất nhiều người đi tìm cô, rõ ràng là nhất thời nóng giận lỡ lời, hoàn toàn không muốn cô rời khỏi. Cô cũng quên chuyện đó đi được không? – Phong Nhàn tiếp tục nói những lời tốt đẹp, dường như không chỉ muốn giúp Phong Ngạo giải tỏa hiểu lầm với nữ y của họ, mà còn có ám thị khác.
Tiểu Nghi chỉ biết gật đầu:
- Được rồi, đại ca của người là tốt nhất, không ai sánh bằng. Nếu tiểu nữ không bỏ qua, nhất định sẽ bị người làm phiền đến sáng ngày mai…
* * *
Hai ngày hôm sau đoàn người do Phong Ngạo dẫn đầu lên đường thẳng tiến đến đất Bình Nguyên.
Trong một thời gian ngắn, Tiểu Nghi đã hai lần đi xa khỏi thành Phong Tụ.
Vì tình hình sức khỏe của Phong Nhàn, họ khẩn trương lên đường, thời gian nghỉ ngơi rất ít.
Nhờ mối quan hệ tốt giữa Phong Gia và các vùng khác, trên đường đi mọi việc thuận lợi bình an, vượt qua được nhiều cửa ải mà không gặp trở ngại gì lớn.
Họ mất mười ngày cuối cùng cũng đến được đất Bình Nguyên. Họ Mộc giữ đúng lễ nghi cần thiết, đối với chủ nhân nhà họ Phong kính trọng như khách quý. Việc vào gặp mặt Mộc Kỳ cũng không gặp khó khăn. Trong lòng mọi người đều hi vọng có thể xin được loại Ti Thảo cần thiết một cách thuận lợi.
Đáng tiếc Mộc Kỳ vừa nghe Phong Ngạo ngỏ lời, lập tức từ chối thẳng thừng:
- Không cho!
Phong Ngạo trong lòng đoán trước sẽ bị kẻ này cố tình làm khó, chỉ thản nhiên hỏi:
- Tại sao?
- Phong huynh ngỏ ý muốn đến đất Bình Nguyên, ta đương nhiên sẵn lòng đón tiếp, cũng là muốn cho huynh xem đất đai ở trong tay ta được gây dựng như thế nào. Người đã đến đương nhiên là khách quý, tiếp đãi trọng hậu là việc nên làm. Nhưng huynh muốn xin loại cây chỉ có trên đất Bình Nguyên của ta, còn là để cứu mạng nhiều người. Thiết nghĩ huynh nên cho ta thấy chút thành ý, đưa ra một vài điều kiện làm ta cảm thấy thỏa mãn chứ.
Họ Mộc này đúng là vẫn nhớ chuyện cũ.
Phong Ngạo không thích vòng vo, thẳng thắn trả lời:
- Chúng ta đến đây mang theo năm xe vàng bạc làm lễ vật ban đầu, Mộc huynh còn mong muốn điều gì xin cứ nêu ra cụ thể, Phong Ngạo ta nhất định sẽ đáp ứng.
Mộc Kỳ nhấm nháp li rượu trên tay, mỉa mai:
- Ta biết Phong Gia các người rất giàu có, bao nhiêu vàng cũng có thể làm ra. Mặc dù chúng ta không thường xuyên qua lại nhưng ta vẫn nghe được tin tức của các người. Nghe nói gần đây Phong Gia có thêm một tiểu thần tiên y thuât rất giỏi, hiểu biết cây trồng càng khiến cho các người thêm thịnh vượng. Không biết có phải là vị cô nương đứng ở phía xa kia không?
Người vừa nói thân đã động, lập tức tiến đến gần Tiểu Nghi. Nàng giữ phép tắc bước ra hành lễ:
- Mộc gia, là tiểu nữ!
Họ Mộc trạc tuổi Phong Ngạo nhưng thần sắc có vẻ non nớt hơn. Dáng người cao gầy, da trắng, gương mặt thuôn dài. Mặc dù hai người đều là những kẻ toát ra thứ ngạo khí hơn người nhưng nếu Phong Ngạo có vẻ trầm tĩnh ổn định của quân vương nắm giữ thiên hạ thì trái lại Mộc Kỳ phảng phất phong thái lãng tử, không để thế gian trong mắt. Dù sao từ con người y vẫn không cảm nhận được sự ác ý cay nghiệt khiến Tiểu Nghi có phần yên tâm.
- Cô ấy chỉ là đi theo chúng ta, không có liên quan gì đến chuyện đang bàn bạc.
Phong Ngạo đứng ra phía trước, che khuất Tiểu Nghi. Trong mắt Mộc Kỳ lóe lên tia sáng, y quay lại ghế ngồi cười sảng khoái:
- Nói đến chuyện bàn bạc, vàng tuy là quý nhưng tính mạng người lại càng quý hơn. Phong huynh! Huynh có thể cho ta thấy thêm chút thành ý hay không, để ta thấy huynh rất coi trọng chuyện này?
- Rốt cuộc Mộc huynh muốn gì xin cứ nói thẳng. – Phong Ngạo lấy lại điềm tĩnh, trả lời y.
- Ta đang định lấy lại vùng đất đang bị chú của ta là Mộc Thịnh chiếm giữ ở vùng phía Bắc. Tuy chỉ là một mảnh đất nhỏ để ông ta cư trú nhưng dù sao cũng là đất đai Bình Nguyên trước kia. Ta không thích lãnh thổ bị chia năm xẻ bảy. Phong huynh có thể điều quân đến trợ giúp, vừa cứu người vừa là bù đắp chuyện năm xưa hay không? – Mộc Kỳ cười khẽ, lời nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy thách thức.
Đất của Bình Nguyên bị phân chia đã suốt bao nhiêu năm. Hơn nữa nơi Mộc Thịnh giữ được chẳng qua là một mảnh đất nhỏ bé nghèo nàn. Bây giờ, ông ta có khác gì sơn tặc. Bao lâu nay Mộc Kỳ không thèm nhìn đến, bây giờ lại cố tình lôi ra. Y rõ ràng biết quy tắc Phong Gia không can thiệp binh đao vào nội bộ của nơi khác, đưa ra điều kiện này nhất định là muốn làm khó Phong Ngạo.
- Chuyện điều binh ta không thể làm, mong Mộc huynh hãy suy nghĩ đến điều kiện khác! – Phong Ngạo không chần chừ đáp lại.
- Hiện nay ta chỉ có một mong muốn này thôi, nếu Phong huynh không thể chấp nhận cứ việc trở về, ta không dám giữ. Nếu cần thời gian suy nghĩ, hãy đến Cổ Mộc mà ta sắp xếp để tiếp tục ở tạm mấy ngày. Chúng ta nhất định thết đãi mọi người những món hảo hạng của Bình Nguyên. Bây giờ ta mệt rồi, xin tiễn khách.
Mộc Kỳ vui vẻ đưa tay vẫy chào, ý muốn đuổi khéo. Người hầu lập tức bước đến cúi người trước mặt Phong Ngạo:
- Chủ nhân của Phong Gia, xin các vị trở về dịch quán.
Phong Ngạo nhìn vẻ mặt đắc ý của Mộc Kỳ, siết tay nén giận chậm rãi quay lưng bỏ đi.
Chờ đến khi bọn họ đi khỏi, kẻ hầu cận bên cạnh Mộc Kỳ khẽ hỏi:
- Chủ nhân! Phong Ngạo đối với huynh đệ rất mực yêu thương, nếu chúng ta không cho hắn thảo dược, có khi nào...
Mộc Kỳ bật cười vui vẻ:
- Cao Lý! Ngươi quá lo rồi. Nếu hắn định tấn công chúng ta cướp thảo dược chẳng phải đã vi phạm quy tắc của chính hắn rồi sao, nếu vậy thà rằng đem binh lực đến cho ta mượn, chẳng phải tốt hơn ư?
- Nhưng mà họ Phong kia liệu sẽ quyết định ra sao? Chủ nhân… thật sự muốn để Phong Nhàn phải chết? – Cao Lý dè dặt hỏi.
- Chuyện năm xưa Phong Ngạo cứng nhắc tuân theo quy tắc, không chịu ra tay giúp đỡ vẫn làm ta khó chịu, nhưng cũng không đến mức muốn lấy mạng tiểu đệ của hắn. Ta thật ra cũng không muốn sinh thêm kẻ thù, để cho Bình Nguyên sóng yên biển lặng chẳng tốt hơn ư? Thảo dược ta có thể đưa, nhưng không dễ dàng để bọn họ có được. Phong Ngạo rất thương tiểu đệ, nếu ta nhân cơ hội này muốn làm nhục hắn cũng không phải khó. Nhưng mà, loại chuyện bỉ ổi này ta không thích làm. Hắn chịu nhục vì cứu huynh đệ, đó là nhục trước mắt nhưng lại được người đời ủng hộ tán dương về sau. Còn ta sẽ bị thế gian gièm pha là kẻ nhỏ mọn. Ta không làm chuyện ngu ngốc đó.
Thứ ta muốn là ép Phong Ngạo ra tay điều binh đến Bình Nguyên theo yêu cầu của ta, tự mình phá vỡ quy tắc mà hắn vẫn khăng khăng nắm giữ. Thứ nhất có thể hạ oai phong của hắn, thứ hai sẽ khiến cho hắn chuốc thêm nhiều phiền phức, khó lòng từ chối nhờ vả của những kẻ khác. Thấy Phong Ngạo rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan mới là điều làm ta thú vị, những ngày này hắn chắc sẽ rất đau đầu.
- Chủ nhân quả là rất cao tay. – Kẻ hầu cận tán dương, rót thêm rượu vào li cho chủ nhân.
Mộc Kỳ gật gù hài lòng, phút chốc cạn sạch…
* * *
- Đại ca! Huynh nghĩ như thế nào? – Phong Nhàn nằm nghỉ trên giường, gần đây chỗ tê cứng bắt đầu lan rộng khiến cánh tay thêm phần khó chịu.
Phong Ngạo trầm tư suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu:
- Mộc Kỳ rất kiên quyết, hắn sẽ không thay đổi ý định. Ta nghĩ lần này sẽ phải điều binh đến Bình Nguyên rồi. Để ta gửi thư hỏa tốc về Phong Gia cho Tam đệ.
Phong Ái ngạc nhiên xen vào:
- Khoan đã! Còn quy tắc của nhà họ Phong thì sao? Hay là đại ca suy nghĩ thêm mấy ngày nữa, biết đâu có cách khác hoặc là…
- Ngũ đệ không thể chờ lâu, quy tắc gì cũng mặc. Chúng ta cứu người trước, phiền phức khác sẽ tính sau. Đệ lo chăm sóc cho Phong Nhàn đi! – Phong Ngạo tức giận ngắt lời khiến Phong Ái kinh sợ lùi bước, lén đưa mắt nhìn quanh.
- Tiểu Nghi đâu? – Phong Ngạo đột nhiên phát hiện, buổi trưa sau khi ăn cơm xong đã không nhìn thấy nàng.
- Tiểu Nghi nói với đệ ra ngoài mua ít vật dụng, sẽ sớm về thôi – Phong Nhàn đáp lời.
Trong khi đó tại điện Kính Tâm của Mộc Kỳ, Tiểu Nghi đang đứng bên ngoài chờ đợi. Cao Lý từ bên trong bước ra, bí mật quan sát nàng từ đầu đến chân rồi khẽ hắng giọng:
- Chủ nhân đang ở hoa viên, người đồng ý để ta đưa cô đến đó.
Tiểu Nghi không nói gì chỉ khẽ gật đầu đi theo người nọ.
Hoa viên của Mộc Kỳ chỉ trồng duy nhất một loại cây mà y yêu thích: hoa đào. Ngoài thảm cỏ xanh mướt và cây đào, hoàn toàn không có bóng dáng loại cây nào khác. Y đang ngồi bên một chiếc bàn đá đặt dưới mái vòm cong cong, nhấm nháp chén rượu, nhìn ngắm những nụ hoa đang bắt đầu dày đặc trên thân cây.
- Tiểu nữ có thể nói chuyện với người được không? – Sau khi hành lễ, Tiểu Nghi nhẹ nhàng hỏi.
Mộc Kỳ không để ý đến nàng, vẫn chăm chú ngắm hoa, thờ ơ hỏi:
- Cô chẳng phải là tiểu thần tiên gì đó của đất Phong Gia à? Gặp riêng ta, không sợ chủ nhân của cô nổi giận sao? Lúc sáng, ta thấy hắn quả thật có phần khẩn trương.
Tiểu Nghi không trả lời, chỉ đưa mắt theo hướng Mộc Kỳ đang nhìn khẽ hỏi:
- Người đang ngắm hoa? Vậy… hoa đẹp nhất khi nào, người có biết không?
- Đương nhiên là lúc hoa nở rộ! – Mộc Kỳ hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Tiểu Nghi có ý chê bai câu hỏi không được thông minh của nàng. Tiểu Nghi không chút bận tâm, trái lại bật cười:
- Hoa đẹp nhất là hoa vào lúc này! Ngài nhìn xem, nụ hoa e ấp, dịu dàng, dễ thương. Huống chi… chờ đến lúc hoa nở rộ cũng chưa chắc là bản thân có thể nhìn thấy, vậy sao phải lãng phí hoa đẹp lúc này? Trân trọng những gì đang có trước mắt, mới là người sáng suốt!
Mắt Mộc Kỳ thoáng mở to rồi nhíu lại vì câu nói đầy ẩn ý. Đúng là nữ nhi thú vị! Y cười nhạt:
- Ha, cũng rất có đạo lí! Nhưng mà… ta nói cho cô biết, ta rất thích làm khó người khác. Có thể làm cho đám người họ Phong kia khổ sở ta thấy rất vui. Cô thử nói xem, làm sao ta từ bỏ được niềm vui trước mắt này?
Tiểu Nghi không e dè, nhìn thẳng Mộc Kỳ đáp lời:
- Làm khó người khác cũng tốt, nhưng mà đừng làm khó chính mình. Tiểu Nghi biết người không quan tâm đến người của Phong Gia. Nhưng người của Bình Nguyên, Mộc gia nhất định phải quan tâm! Mấy năm gần đây Bình Nguyên gặp nhiều khó khăn: kẻ thù dòm ngó, thiên tai kéo dài, dân chúng đã rất vất vả. Người không nghĩ những xe vàng ở ngoài kia có thể đổi được bao nhiêu lương thực về sao? Nếu muốn người vẫn có thể nhận được nhiều hơn thay vì đòi hỏi một thứ mà chính mình rõ ràng không cần? Năm xưa vì Phong Gia không đưa viện quân giúp đỡ khiến cho người hờn trách. Nhưng ngược lại trong tình huống đó, nếu Phong Gia đến cầu xin, có thật người sẽ giúp ngay không chút đắn đo sao?
- Ta… - Mộc Kỳ bị bất ngờ, chưa kịp nghĩ ra lời đối đáp.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian